Chinh phục mẹ xinh – Tác giả Cửu Long Di Quan
Sau khi mẹ vào phòng, tôi liền lảo đảo nằm lại trên giường, một bộ dạng sống không còn gì luyến tiếc, nhỏ giọng thì thầm: “Con đối với thế giới này đã tuyệt vọng, mẹ đừng để ý đến con.”
“Con…” Mẹ nghiến răng nghiến lợi, tức đến nhất thời không biết nên mắng gì. Cuối cùng nắm lấy cánh tay tôi, một tay kéo tôi dậy, giận dữ nói: “Con bộ dạng gì đây? Mau đi ăn cơm cho mẹ!”
Tôi bị mẹ vừa kéo vừa lôi ra khỏi phòng ngủ, như một con rối gỗ mặc cho người ta điều khiển, ngơ ngác ngồi trên ghế sô pha trong phòng khách, nhìn mẹ đặt bữa sáng trước mặt tôi. Tôi liếc nhìn một cái, quay mặt sang một bên, nhỏ giọng nói: “Con không đói.” Vừa dứt lời, bụng liền vang lên một tràng kêu réo.
Mẹ trừng mắt nhìn tôi hồi lâu không nói, rồi thở dài một tiếng: “Con cố ý phải không?”
Tôi hỏi ngược lại: “Mẹ không phải cố ý sao?”
“Con rốt cuộc muốn thế nào?”
“Con có thể thế nào chứ? Là mẹ trước không giữ lời hứa. Mẹ rõ ràng đã nói, trước kỳ thi đại học sẽ không đi xem mắt. Bây giờ mẹ lại chạy đi xem mắt, mẹ có ý gì? Là cố ý làm con tức giận sao?”
Mẹ không vui: “Con nói gì vậy? Mẹ việc gì phải cố ý chọc giận con?”
Ánh mắt tôi nhìn thẳng mẹ: “Bởi vì mẹ sợ hãi. Sợ hãi có một ngày mẹ sẽ yêu con trai của mình.”
“Nói bậy bạ!” Không đợi tôi có phản ứng, mẹ mạnh mẽ đứng dậy, nói với tôi: “Sáng hôm nay xin nghỉ học cho con rồi.”
“Làm gì ạ?”
“Đưa con đi gặp bác sĩ. Con mau ăn cơm, thay quần áo đi.” Mẹ lo lắng thúc giục.
Tôi thong thả ung dung nói: “Con không đi, con cũng không cần gặp bác sĩ tâm lý. Con bây giờ rất tỉnh táo, vô cùng minh mẫn, con biết mình đang làm gì, cũng biết mình muốn gì.”
Tôi thấy mẹ mở to mắt, nhìn chằm chằm tôi, ánh mắt phẫn nộ, mang theo một tia u oán. Tôi thở dài một tiếng, nói tiếp: “Mẹ, mẹ có biết không? Con từ nhỏ đã có một loại tình cảm khác thường với mẹ, là một loại tình cảm khác với tình mẹ con. Mãi cho đến khi lớn lên, con mới hiểu, đó là tình cảm giữa nam và nữ, là tình yêu của đàn ông đối với phụ nữ. Ngay từ đầu con cũng biết, mẹ là mẹ của con, giữa chúng ta tuyệt đối không thể nào. Nhưng cố tình lại xảy ra tai nạn, làm cho điều không thể biến thành có thể. Mẹ, mẹ không thấy đây là sự sắp đặt của ông trời sao?”
Mẹ nhíu mày, nhìn tôi bằng ánh mắt không thể nào tin nổi, im lặng rất lâu, rồi lẩm bẩm nói: “Con đúng là điên rồi.”
Tôi tự giễu cười nói: “Con điên rồi, yêu mẹ của mình, chẳng lẽ không phải là điên rồi sao? Nhưng mẹ cũng không cần phải lo lắng, vò đã mẻ lại sứt, đối với con mà nói cũng rất tốt.”
“Mẹ không tốt!” Mẹ gầm lên: “Mẹ không thể cho phép con trai mẹ, cứ như vậy đần độn, không ra người không ra ma mà sống tiếp.”
“Mẹ lo xa quá rồi, con bây giờ tinh thần rất tốt.”
“Con à…” Mẹ nhất thời cũng không biết nên làm thế nào với tôi, chỉ có thể thở dài, bất đắc dĩ nói: “Con ăn cơm trước đi.”
Tôi cũng quả thật đói lắm rồi, liền vùi đầu bắt đầu ăn.
Mẹ thấy người tôi có chút yếu ớt, nói: “Mẹ xin nghỉ cho con rồi, con nghỉ ngơi đến trưa đi.”
Tôi đáp một tiếng. Mẹ lại ở một bên trông tôi một lúc, rồi đi làm.
Tôi một mình ở nhà, nghĩ lại những việc mình đã làm, có phải là có chút hèn hạ quá không. Lập tức lại tự an ủi mình trong lòng, tôi đến cả mẹ mình cũng dám có ý đồ rồi, còn để ý gì đến hèn hạ hay không hèn hạ nữa chứ?
Theo lời mẹ dặn, ở nhà nghỉ ngơi đến trưa, buổi chiều liền đi học.
Đợi đến tối khi trở về, phát hiện mẹ đã về nhà, ngồi trên ghế sô pha, tay chống trán, vẻ mặt buồn bã. Tôi nhỏ giọng chào một tiếng, cất bước đi về phía phòng ngủ, mẹ lại gọi tôi lại. Tôi đi đến bên cạnh mẹ, nhìn mẹ, cúi đầu không nói.
Mẹ vỗ vỗ vào chỗ trống bên cạnh mình, ý bảo tôi ngồi xuống. Im lặng hồi lâu, rồi nói với tôi: “Nói chuyện một chút đi.”
“Dạ.” Lòng tôi thầm vui mừng, mẹ chủ động tìm tôi nói chuyện, chứng tỏ trong lòng mẹ cũng định nhượng bộ rồi.
“Nói đi, con rốt cuộc nghĩ thế nào?”
“Con nghĩ thế nào, mẹ biết mà.”
Mẹ dứt khoát nói: “Không thể nào.”
Tôi dở khóc dở cười: “Mẹ nói thẳng thừng như vậy, thì còn nói gì nữa?”
Mẹ nhíu mày cười khổ: “An Đông, sao bảo con học hành cho giỏi lại khó khăn như vậy chứ? Con thi đại học rốt cuộc là vì ai? Vì mẹ à?”
“Thật ra, con thì sao cũng được, cho dù con không học đại học, cũng không chết đói được.”
“Trước đây mẹ nói với con nhiều như vậy, đều là nói vô ích sao?”
“Không có ạ, con đều nhớ mà.”
“Nhớ mà con còn như vậy à?”
Tôi không nói gì.
Sau một hồi im lặng, mẹ thở dài bất đắc dĩ: “Thôi được, coi như con thi đại học là vì mẹ, con thu dọn lại tâm trạng, nghiêm túc ôn bài, được không?”
“Được, yêu cầu của mẹ, con đều có thể đáp ứng. Chẳng qua…” Tôi dừng lại một chút, nhìn mẹ, nói: “Con bây giờ thật sự không có chút tự tin nào, con muốn mẹ cho con một chút động lực.”
“Con muốn động lực gì?” Mẹ cảnh giác nhìn tôi.
“Con muốn cùng mẹ làm vợ chồng một ngày.” Tôi đưa ngón tay ra, làm dấu số một, rồi vội vàng nói thêm: “Chỉ một ngày thôi.”
Mẹ không có phản ứng gì lớn, vẻ mặt lạnh lùng, cũng không có vẻ gì là kinh ngạc. Mẹ cũng không đồng ý, cũng không lập tức phản đối, chỉ im lặng nhìn tôi.
Tình huống này tôi đã sớm có chuẩn bị tâm lý, hơn nữa cũng biết mẹ chắc chắn không thể nào dễ dàng đồng ý, liền nói tiếp: “Mẹ, đây là tâm nguyện cả đời của con, chỉ cần mẹ có thể thỏa mãn con, chỉ một ngày thôi, đời này của con cũng đáng giá.”
Mẹ vẫn không nói gì, mặt không đổi sắc nhìn tôi chăm chú.
Tôi thấy mẹ vẫn không gật đầu đồng ý, thậm chí không nhìn ra được trong lòng mẹ có đang đấu tranh hay không. Đây là canh bạc mấu chốt nhất, bất đắc dĩ, tôi đành phải tung ra át chủ bài: “Mẹ, mẹ thấy thế này có được không? Nếu con có thể thi đỗ Đại học Bách Khoa, thì mẹ thỏa mãn nguyện vọng này của con một chút, được không?”
Mẹ nghe vậy sững người, nghi ngờ nhìn tôi: “Con muốn thi Bách Khoa?”
Tôi cúi đầu, giả vờ vẻ mặt bất đắc dĩ: “Con biết hy vọng rất mong manh, cho nên con mới nhờ mẹ cho con một chút gì đó. Được không? Được không ạ?” Tôi không cho mẹ thời gian suy nghĩ, không ngừng truy hỏi.
Mẹ trầm ngâm hồi lâu, hỏi: “Thi đỗ Bách Khoa?”
“Vâng ạ. Mẹ cũng biết, con muốn thi đỗ Bách Khoa, thực tế là không thể nào, con chỉ là muốn cho mình một chút hy vọng thôi.” Tôi không ngừng lặp lại những lời này, để gieo vào ý thức của mẹ.
Mẹ lại im lặng một lát, dưới sự truy hỏi không ngừng của tôi, cuối cùng cũng gật đầu.
Tôi vui vẻ đưa ngón út ra, ép mẹ ngoéo tay, nói: “Giao ước rồi nhé! Ngoéo tay một trăm năm không được thay đổi.”
Mẹ vẫn còn chút không yên tâm, vội vàng xác nhận lại một lần nữa: “Là thi đỗ Đại học Bách Khoa, Đại học Bách Khoa ở Sài Gòn đó, phải không?”
“Vâng vâng vâng, chính là Đại học Bách Khoa đó.”
Sau khi giao ước với mẹ xong, tiếp theo chỉ cần thi đỗ Bách Khoa là được rồi. Nhưng rất rõ ràng, với thực lực của tôi, đây gần như là nhiệm vụ bất khả thi, cũng chính vì vậy, mẹ mới chịu đồng ý điều kiện thưởng này.
Điều này tôi cũng đã sớm nghĩ đến rồi, cho nên tôi bắt đầu dốc sức ôn tập, còn điên cuồng hơn cả trước đây, mỗi ngày chỉ ngủ khoảng ba tiếng, ngoài ra, gần như toàn bộ thời gian đều dùng để đọc sách làm bài. Kiên trì một hai ngày còn có thể, nhưng thời gian kéo dài, dù có là người sắt cũng không chịu nổi.
Mẹ nhìn thấy hết, vài lần khuyên tôi nghỉ ngơi, đều bị tôi từ chối, tôi như thể bị tiêm máu gà, tinh thần vô cùng phấn khích. Quả nhiên, một tuần sau đó, tôi đúng như ý nguyện ngã bệnh, hơn nữa còn ngất xỉu ngay trên lớp học, tiếp đó tôi liền được đưa vào bệnh viện.
Mẹ nhận được thông báo, vội vàng chạy đến thăm tôi, sau khi nghe cô chủ nhiệm giải thích tình hình, vừa đau lòng lại vừa tức giận. Trước khi cô chủ nhiệm đi, vài lần dặn dò mẹ, nhất định phải để tôi kết hợp lao động và nghỉ ngơi, không được thức khuya ôn bài nữa, làm hỏng cơ thể thì còn mất nhiều hơn được.
“Mẹ đã sớm nói với con rồi, bảo con phải biết chừng mực. Con mà ngã bệnh trước kỳ thi đại học, thì công sức bấy lâu nay đổ sông đổ bể hết.” Mẹ ngồi bên giường, nói với tôi.
“Thời gian của con không còn nhiều nữa, con phải cố gắng gấp bội mới được. Đây là cơ hội duy nhất trong đời con, con tuyệt đối không thể dễ dàng từ bỏ.” Tôi làm ra vẻ kiên nghị cắn răng nói.
“Sao con lại cố chấp như vậy? Cho dù thi đại học quan trọng, cũng không thể không cần mạng chứ.” Mẹ tức giận nói.
“Con cũng không còn cách nào khác, nếu không thi đỗ Bách Khoa, thì chẳng còn ý nghĩa gì nữa.”
“Nói đi nói lại, con tham gia thi đại học chỉ vì một chuyện này thôi sao? Chẳng lẽ con không hề suy nghĩ cho tương lai của mình một chút nào à?”
Tôi nghiến răng nghiến lợi, nói như đinh đóng cột: “Bây giờ mục tiêu cuộc đời của con chỉ có một chuyện này thôi, ngoài ra, đối với con đều không có ý nghĩa.”
Mẹ thấy tôi vẫn kiên trì, liền lạnh mặt xuống, dùng giọng ra lệnh nói: “Sau này không cho phép thức khuya nữa, phải ăn cơm đúng giờ, ngủ đúng giờ, trước tiên phải dưỡng cho khỏe rồi mới nói đến chuyện thi đại học.”
“Không được, thời gian chỉ có bấy nhiêu thôi, không nắm chặt thì không kịp nữa đâu.”
“Sao con… lại không nghe lời như vậy!” Mẹ nóng nảy.
“Mẹ đừng lo, con có chừng mực.”
Mẹ nhìn tôi, bất đắc dĩ thở dài một hơi.
Sau khi ra viện, tôi vẫn duy trì trạng thái không ngủ không nghỉ, gần như điên cuồng lật sách làm bài. Thấy tinh thần tôi ngày càng sa sút, mẹ cuối cùng không nhịn được nữa, thay đổi thái độ nghiêm khắc, giọng dịu dàng khuyên nhủ: “Nghỉ ngơi một chút đi, con cứ như vậy thật sự không ổn đâu.”
Tôi dựa vào bàn viết lia lịa, cũng không ngẩng đầu lên kiên định từ chối: “Không được, thời gian không còn nhiều nữa, con phải nắm chặt mới được.”
“Nghe lời, nghe mẹ nói. Con mà cứ tiếp tục như vậy, không làm hỏng cơ thể thì không được đâu.”
“Không sao đâu, con vẫn còn có thể kiên trì.”
“Con đúng là điên rồi phải không?” Mẹ tức giận đến mức chỉ muốn giơ tay lên tát cho tôi một cái.
Có lẽ thấy mắt tôi trũng sâu, sắc mặt tái nhợt, giống như robot cúi đầu viết lia lịa không ngừng, mẹ có chút đau lòng, thở dài nói: “Con nghỉ ngơi một chút đi, đừng viết nữa. Chúng ta không thi Bách Khoa nữa được không?”
“Không được! Con nhất định phải thi đỗ Bách Khoa, chỉ có như vậy, con mới có thể thực hiện được nguyện vọng của mình.”
“Con thật sự điên rồi! Chúng ta không thi Bách Khoa nữa được không? Chúng ta vẫn thi Đại Học Công Thương được không? Con không phải vẫn luôn muốn học trường cũ của mẹ sao?”
Tôi nghe mẹ cuối cùng cũng nhượng bộ, trong lòng không khỏi thở phào nhẹ nhõm. Bằng ý chí sắt đá kiên trì bấy lâu nay, là để tranh thủ sự đồng tình của mẹ. Tôi tạm thời dừng lại, quay đầu nhìn về phía mẹ, hỏi: “Nhưng mà, không thi Bách Khoa, thì giao ước của chúng ta không còn giá trị nữa à.”
“Tại sao nhất định phải… làm cái giao ước đó chứ? Chúng ta đổi một giao ước khác không tốt hơn sao?” Mẹ dùng giọng thương lượng nói với tôi: “Ví dụ như, nếu con thi đỗ Đại Học Công Thương, chúng ta đi châu Âu chơi, được không?”
“Không tốt!” Tôi chém đinh chặt sắt từ chối: “Con chỉ có một nguyện vọng duy nhất, chỉ có giao ước đó mới có thể cho con động lực. Thôi được rồi, mẹ đừng khuyên con nữa, con biết nên làm gì bây giờ. Con nhất định phải lấy Bách Khoa làm mục tiêu, cho dù không thành công, con cũng chấp nhận. Ít nhất con sẽ không phải hối hận trong cuộc đời sau này.”
“Con… con thật sự làm mẹ tức chết mà.” Mẹ xoay người rời khỏi phòng.
Điều này cũng nằm ngoài dự liệu của tôi, tôi vốn tưởng mẹ sẽ thỏa hiệp như vậy, không ngờ mẹ lại cứ thế bỏ đi. Nếu đã đến bước này, thì cứ tiếp tục liều mạng thôi, xem rốt cuộc là tôi có thể chịu đựng được, hay là lòng mẹ đủ sắt đá.
Lại cố gắng thêm hai ngày nữa, tôi cảm thấy mình sắp dầu cạn đèn tắt rồi, hoàn toàn dựa vào một hơi thở cuối cùng để cầm cự. Tôi có thể cảm nhận được, mẹ rất đau lòng, nhưng mẹ cũng đang kiên trì, mẹ cũng đang chờ đợi tôi tự động nhận thua.
Nhưng mà, cuối cùng vẫn là mẹ không chịu nổi nữa, đẩy cửa phòng ra, một tay thu hết sách vở trên bàn học của tôi lại, nói với tôi: “Đừng viết nữa, mau đi ngủ đi!”
Đầu óc tôi đã có chút không tỉnh táo, híp mắt, choáng váng nói: “Mẹ làm vậy làm gì chứ. Mẹ cứ để con cố gắng lần này đi, con nhất định sẽ thi đỗ Bách Khoa.”
“Thôi được rồi, coi như mẹ chịu thua con rồi, được chưa?” Mẹ mày nhíu chặt, vừa tức giận vừa đau lòng nói: “Đừng thi Bách Khoa nữa, chỉ cần có thể thi đỗ Đại Học Công Thương, mẹ sẽ đồng ý yêu cầu của con, được không?”
“Mẹ nói thật chứ.” Tôi trong nháy mắt mở to mắt.
“Thật thật!” Mẹ liên tục gật đầu: “Lần này con có thể thả lỏng một chút rồi chứ?”
Tôi cuối cùng cũng thở phào một hơi, ngã đầu nằm xuống giường. Mẹ bất đắc dĩ lắc đầu, như để hả giận, nhặt sách vở lên đập mạnh vào đầu tôi một cái, sau đó cất bước ra khỏi phòng.
Đầu tôi bị đánh tuy có chút đau, nhưng trong lòng lại vô cùng vui sướng, bao nhiêu ngày kiên trì, cuối cùng cũng không uổng phí. Nghĩ đến gian kế của mình đã thành công, không khỏi có chút đắc ý. Trên thế giới này người đàn ông có thể khiến mẹ bất lực như vậy, xem ra cũng chỉ có đứa con trai này của mẹ thôi.
Đạt được kết quả mong muốn, tôi cuối cùng cũng có thể toàn tâm toàn ý tập trung vào việc ôn thi đại học.
Trong khoảng thời gian tiếp theo, tôi và mẹ tạm thời khôi phục lại mối quan hệ bình thường, giống như những gia đình có con thi đại học khác, xoay quanh chuyện thi cử, cố gắng hết sức.
Cứ như vậy bình lặng mà căng thẳng qua một thời gian, ngày thi đại học cuối cùng cũng đến. Trong lòng tôi ít nhiều vẫn có chút căng thẳng, vì đã mưu tính lâu như vậy, thắng bại ở ngay trước mắt, nếu thi trượt, thì tất cả những gì đã làm, đều uổng phí. Cũng may một năm qua chuyên tâm ôn tập, cũng không uổng công, thành tích cũng có tiến bộ rõ rệt, bây giờ điều cần làm là ổn định tâm lý, không để xảy ra sai sót trong phòng thi.
Đêm trước kỳ thi tốt nghiệp trung học, không khí trong nhà có chút nặng nề. Lúc ăn cơm tối, mẹ ân cần hỏi: “Cảm thấy thế nào? Có căng thẳng không?”
“Tạm được ạ. Dù sao năm ngoái cũng đã thi một lần rồi, cũng không có gì to tát.”
Mẹ nói đầy ẩn ý: “Gần đây mẹ suy nghĩ kỹ rồi, không nên ép con căng thẳng như vậy. Chỉ cần con cố gắng hết sức, là được rồi.”
Tôi cười cười: “Thật ra mẹ cũng là vì muốn tốt cho con. Với tính cách tự do phóng khoáng này của con, nếu không có mẹ ở phía sau thúc ép, con đã sớm chơi bời lêu lổng rồi. Nói đến, con vẫn còn muốn nói với mẹ một lời xin lỗi, có một đứa con trai như con, chắc chắn mẹ nhức đầu không thôi.”
Mẹ khẽ cười nói: “Cũng tạm được, quen rồi.” Dừng một chút, rồi nói với tôi: “Tối nay đừng đọc sách nữa, nghỉ ngơi cho khỏe, giữ gìn sức khỏe.”
Chẳng biết tại sao, lòng tôi bỗng nhiên trào dâng một nỗi áy náy, chân thành nói: “Mẹ, con nói thật đấy, bao lâu nay, đã gây thêm phiền phức cho mẹ rồi.”
Mẹ cúi đầu, không nói gì.
Ngày hôm sau, tôi một mình đến trường thi. Tuy rằng trước đó có chút căng thẳng, nhưng sau khi vào phòng thi, liền trở nên vô cùng bình tĩnh. Nói chung, phát huy coi như tương đối bình thường. Có lẽ là có động lực, đầu óc tôi còn tỉnh táo hơn cả bình thường.
Sau khi kỳ thi kết thúc, tôi và mẹ ngược lại lại trở nên không có gì để nói, mẹ không hỏi tôi về tình hình thi cử. Khoảng thời gian chờ đợi kết quả đó, tôi thật sự cảm nhận được thế nào gọi là một ngày dài bằng một năm giày vò. Mẹ cũng vậy, thậm chí còn căng thẳng hơn cả tôi, vài lần an ủi tôi, thi không tốt cũng không sao, đời người không chỉ có một kỳ thi này.
Đến ngày có kết quả, tôi mới thật sự thở phào một hơi, 623 điểm, an toàn qua cửa. Tôi kích động đến run cả người, chỉ muốn lập tức báo tin này cho mẹ, nhưng suy nghĩ một chút, vẫn cố nén lại.
Đợi đến lúc mẹ tan làm về, tôi cố ý giả vờ ủ rũ, bộ dạng sống không bằng chết. Mẹ thấy bộ dạng này của tôi, tưởng tôi thi trượt, liền cũng không hỏi tôi điểm số, ngược lại nói mẹ trên đường có mua chút sườn, cười hỏi tôi muốn ăn kho tàu, hay là hấp.
Tôi cúi đầu không rên một tiếng. Mẹ hỏi vài lần, đều không trả lời, liền khiển trách: “Con trai lớn rồi, đừng vì chút thất bại mà buồn bã ủ rũ, chẳng qua chỉ là một kỳ thi thôi mà.”
Tôi thầm nói: “Vậy sao mẹ lại ép con căng thẳng như vậy?”
“Mẹ chỉ muốn con có thể cố gắng hết sức, không để lại tiếc nuối cho tương lai.”
“Mẹ, con muốn chết.”
Mẹ giật nảy mình: “Con nói gì vậy?”
“Mẹ, con cảm thấy cuộc sống của mình đã không còn ý nghĩa gì nữa.”
Mẹ thần sắc vô cùng căng thẳng: “Con đừng dọa mẹ. Thi đại học không tốt thôi mà, việc gì phải sống chết như vậy?”
“Mẹ biết rồi đấy, bây giờ động lực duy nhất để con sống sót, chính là… con bây giờ hoàn toàn không còn hy vọng gì nữa rồi, con sống còn có ý nghĩa gì.” Tôi dùng sức gãi đầu, giả vờ bộ dạng sống không còn gì luyến tiếc.
Mẹ vội vàng khuyên giải: “Sao lại không có hy vọng chứ? Chỉ cần còn sống, chuyện gì cũng đều có thể xảy ra.”
Tôi quay đầu hỏi: “Vậy ý của mẹ là, con vẫn còn hy vọng sao?” Mặc dù không nói rõ, nhưng mẹ biết tôi đang ám chỉ điều gì, có lẽ sợ tôi thật sự nhất thời nghĩ quẩn, tìm đến cái chết, nên không dám kích động tôi, không trực tiếp từ chối.
Tôi không cho mẹ cơ hội lảng tránh, chớp mắt, tràn đầy mong chờ truy hỏi: “Mẹ, mẹ nói con vẫn còn hy vọng sao?”
Trầm ngâm hồi lâu, mẹ nói: “Mẹ không phải đã nói rồi sao? Chỉ cần còn sống, thì còn có hy vọng.”
“Nói đúng ra là, chúng ta vẫn còn có cơ hội làm vợ chồng một ngày chứ?”
Bị tôi ép đến không còn cách nào, mẹ quay mặt sang một bên, khẽ gật đầu.
Tôi vui vẻ cười nói: “Tốt, vậy con không chết nữa.”
Một lát sau, mẹ quay đầu lại, hỏi: “Con rốt cuộc thi được bao nhiêu điểm?”
Tôi nói thật: “623.”
“623, Không ít đâu.” Mẹ nhỏ giọng lẩm bẩm, rồi lập tức phản ứng lại: “623? Đây không phải là qua điểm rồi sao?”
Tôi nhếch miệng cười: “Là qua điểm rồi ạ.”
Mẹ nhíu mày, chất vấn: “Vậy con nói con không thi tốt?”
“Con đây không phải là đang đùa với mẹ một chút thôi sao!”
“Đùa giỡn à?” Mẹ tức đến nghiến răng nghiến lợi, đưa tay ấn cổ tôi xuống, tát vào đầu tôi hai cái, vừa đánh vừa mắng: “Đùa giỡn! Đùa giỡn! Có ai đùa như con không? Lá gan không nhỏ, còn dám trêu chọc mẹ con nữa!”
Chắc là thi đại học xong rồi, cũng không sợ đầu tôi bị đánh ra vấn đề gì nữa, mẹ ra tay thật sự rất mạnh. Tôi đau “ái ui” kêu không ngừng, muốn tránh nhưng lại bị ấn đầu xuống, chỉ có thể luôn miệng cầu xin tha thứ.
Tức giận thì tức giận, nhưng tôi thi không tệ, trong lòng mẹ vẫn rất vui. Nhưng không khí vui vẻ không duy trì được bao lâu, tôi và mẹ lại một lần nữa rơi vào tình trạng khó xử. Tôi đúng hẹn vượt qua điểm số, cũng có nghĩa là, mẹ phải thực hiện giao ước, làm vợ tôi một ngày.
Lúc đó định ra giao ước là do bị ép không còn cách nào, đợi đến lúc thật sự phải đối mặt, mẹ lại gặp khó khăn. Mẹ chắc chắn biết làm vợ một ngày này, có ý nghĩa như thế nào, chuyện như vậy đối với mẹ mà nói, dù sao vẫn có chút quá khó khăn.
Tôi vốn đã kìm nén rất lâu, không thể nào không sốt ruột được. Cố ý vô tình nhắc nhở mẹ, mẹ lúc nào cũng lấp lửng lảng tránh. Cứ tiếp tục như vậy không được, nếu không rèn sắt khi còn nóng, nói không chừng thật sự bị mẹ cho qua chuyện mất.